Trong bài Mandatory Arbitration and the Boundaries of Corporate Law tác giả có viết:
Corporate law is not contract law, and corporate charters and bylaws are not contracts. Influenced by American Legal Realism, with its skepticism of legal concepts and categories, scholars over the last several decades have been loosely employing a contract-centric terminology when discussing issues in corporate law. As this Article demonstrates, those references have been, at most, a metaphor. In practice, both law and economics scholars, and the Delaware courts, are taking corporate law for what it actually is: a distinct legal framework, having its own defining structure, and residing on the same level as contract, property, or tort in the hierarchy of private law. Corporate law’s unique characteristics, in turn, allow our economy, society, and technology to flourish, in a way no other legal framework can (or is meant to) achieve.
từ đó đặt vấn đề về trọng tài mang tính bắt buộc (mandatory arbitration, tức là dạng trọng tài xuất phát từ điều khoản thỏa thuận trọng tài trong các hợp đồng mà các bên không cân xứng về vị thế thương lượng, chẳng hạn như hợp đồng lao động hay hợp đồng mua bán hàng hóa, dịch vụ với người tiêu dùng) ở Mỹ nay đã lan từ lĩnh vực lao động và tiêu dùng sang lĩnh vực luật doanh nghiệp.
A storm is brewing on the corporate law horizon. Several recent judicial developments, which this Article ties together for the first time, present the most refined opportunity yet for mandatory arbitration—today prevalent in consumer and employment contracts—to enter the corporate law sphere, shutting the courthouse doors before corporate entities and shareholders precisely where legal remedy is most needed.
Luật Trọng tài Thương mại 2010 (Điều 16) của ta có quy định về hình thức thoả thuận trọng tài. Theo đó thoả thuận trọng tài phải được xác lập dưới dạng văn bản và trong giao dịch các bên có dẫn chiếu đến một văn bản có thể hiện thỏa thuận trọng tài như điều lệ công ty cũng được coi là xác lập dưới dạng văn bản. Vậy nếu điều lệ công ty quy định rằng tất cả tranh chấp giữa công ty và cổ đông, giữa các cổ đông với nhau, giữa công ty và người quản lý (không đồng thời là người lao động), giữa cổ đông và người quản lý phải giải quyết bằng trọng tài thì khi đó cổ đông có mất đi các quyền yêu cầu tòa án giải quyết một số vấn đề như tiến hành vụ kiện phái sinh, tuyên bố hợp đồng giữa công ty và người có liên quan vô hiệu, hủy nghị quyết của đại hội đồng cổ đông? Nói cách khác quy định nói trên có phải là một dạng mandatory arbitration, nhất là trong bối cảnh điều lệ của công ty niêm yết? (Mandatory arbitration trong lĩnh vực lao động và bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng đã được pháp luật Việt Nam xử lý khá gọn gàng.)